Tôi năm nay 29 tuổi, còn vợ tôi 27 tuổi. Khi tôi gặp cô ấy ở cái tuổi mà cả hai đã đều đi qua những cuộc tình. Và tôi biết, ở độ tuổi đó, mơ mộng rằng người yêu mình chưa từng yêu ai, rằng mình là người yêu đầu tiên của cô ấy thật viển vông. Thú thực, không một người đàn ông nào trên đời này không muốn lấy vợ trinh tiết. Cho dù khi đến với cô vợ ấy, gã đàn ông đó cũng đã từng “thử nghiệm” nhiều cô gái. Nhưng mong muốn và thực tế là hai chuyên khác nhau nhất là trong xã hội hiện đại này, mọi điều đều cần phải thoáng hơn. Vì thế ngay từ khi quen với các cô gái, tôi đã không bao giờ đặt nặng vấn đề trinh tiết.
Trước vợ tôi hiện tại, tôi cũng đã từng có năm tháng mặn nồng bên mối tình đầu. Chúng tôi cũng từng "vượt rào" vài lần nhưng không hợp nên chia tay. Bản thân không phải là trai tân, nên tôi không đòi hỏi người vợ của mình sau này cũng phải trong trắng khi đến với tôi. Miễn là vợ tôi yêu thương gia đình, biết chia sẻ mọi việc với chồng con là được rồi.
Chia tay cuộc tình đầu tiên ấy, tôi yêu vợ tôi bây giờ. Khi tôi gặp vợ tôi, và yêu cô ấy, trước mặt tôi cô ấy luôn tỏ ra mình là một cô gái chính chuyên, đúng mực và biết giữ gìn trong tình yêu. Cô ấy kể, cô ấy cũng từng yêu một người con trai, nhưng hai người đã chia tay, do anh ấy luôn đòi hỏi cô ấy phải quan hệ tình dục trước hôn nhân còn cô ấy thì lại không muốn. Trong quá trình yêu nhau, nhiều lần tôi tỏ ra ham muốn “chuyện ấy” nhưng cô ấy đều từ chối.
Nhìn những gì cố ấy thể hiện tôi đã tin và đánh giá rất cao vợ mình, tôi cứ nghĩ mình may mắn vì yêu được một cô gái không những trong trắng mà còn không phải là người con gái dễ dãi trong tình dục. Hơn nữa, bây giờ những cô gái còn giữ được trinh tiết đến đêm tân hôn rất hiếm. Càng nghĩ vậy, tôi càng trân trọng và yêu thương cô ấy hơn, trong suốt quãng thời gian yêu cô ấy, tôi không hề dám nhắc đến chuyện quan hệ tình dục, vì tôn trọng suy nghĩ của cô ấy.
Tôi mong đến ngày cưới từng ngày, từng giờ để trở thành người đàn ông đầu tiên được khám phá cơ thể vợ mình, tôi luôn nghĩ mình là người đàn ông đầu tiên và duy nhất được khám phá cơ thể cô ấy. Và chúng tôi cưới nhau trong niềm hi vọng đó của tôi.
Nhưng thật tồi tệ, những gì tôi kỳ vọng về vợ mình trong đêm tân hôn lại hoàn toàn không đúng như vậy. Đêm tân hôn, tôi tự tay trang trí phòng cưới của mình với toàn hoa hồng và nến hi vọng cả hai vợ chồng sẽ có một sự khởi đầu viên mãn.
Cuộc ân ái đầy khí thế bị khựng lại khi tôi có cảm giác "trơn tru" đến lạ thường. Màn âu yếm đầu tiên kết thúc khi có máu và có tiếng kêu đau đớn của vợ. Nhưng trong thâm tâm, tôi thấy có gì đó bất ổn khó nói thành lời. Nó quá dễ dàng làm tôi có cảm giác nào đó không giống với ngày tôi quan hệ lần đầu với người yêu cũ.
Sáng hôm sau, vợ tôi dọn vội ga giường đi giặt nên tôi cũng chẳng kịp kiểm tra vết còn lại của hôm qua càng làm tôi có cảm giác "mình chẳng phải người đầu tiên của vợ".
Những ngày sau đó tôi cất công tìm hiểu về em và được biết rằng em đã từng cùng mối tình đầu đi du lịch rất nhiều nơi và nhiều lần với nhau và mỗi lần đi như thế, chỉ có hai người ở bên cạnh nhau. Những lần như thế làm sao mà em giữ nổi trinh tiết?
Quá thất vọng, tôi nói thẳng với em mọi việc thì em mới khóc lóc khai rằng trước đây vì tin vào tình yêu đầu, em đã trao thân cho người đó. Mỗi lần như vậy, em đều uống thuốc tránh thai để không mang bầu. Rồi em phát hiện người đàn ông đó bắt cá hai tay nên em nhất quyết chia tay. Nỗi đau đó của em kéo dài nhiều năm khiến em không dám yêu một ai, nhưng em lại không thể ngăn cản con tim mình khi gặp tôi. Vì quá yêu tôi, em ích kỉ không dám nói sự thật vì sợ rằng thật sự sợ mất tôi. Qua lời tư vấn của người bạn, em bèn mua màng trinh giả rồi dựng "màn kịch" trinh tiết như vậy chỉ mong có thể giữ được tôi và hạnh phúc gia đình. Em quỳ gối và cầu xin tôi tha thứ.
Nghe những lời em nói, tôi chỉ biết im lặng bởi tôi thương em không may gặp phải một gã Sở Khanh trong cuộc đời, tôi im lặng bởi tôi sợ nhỡ tôi nói một câu gì đó không phải trong lúc tức giận, tôi có thể mắc sai lầm nghiêm trọng khi tôi chưa hiểu hết về em, và tôi im lặng bởi trong tôi có một sự coi thường trước sự gian dối của em.
Tôi coi thường vợ không phải bởi cô ấy không còn trinh tiết đến tận đêm tân hôn, mà tôi coi thường bởi cô ấy là một người phụ nữ thiếu trung thực và gian dối trong tình yêu, hôn nhân.
Giờ đây cứ mỗi lần nghĩ tới những giọt máu đỏ trên tấm ga giường cùng lời thú tội của em đã chung đụng một tuần mấy lần, dùng bao nhiêu viên thuốc tránh thai của em tôi lại thấy rùng mình, ghê sợ.
Tôi không biết mình còn yêu cô ấy không nhưng chắc chắn đã không còn tôn trọng và tin tưởng nữa. Điều làm tôi băn khoăn là nếu ly hôn tôi thấy tội nghiệp cho cô ấy bởi chắc chắn cô ấy sẽ khó đối mặt với gia đình, bạn bè bởi chúng tôi mới cưới chưa đến 1 tuần. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét